Vốn là kẻ mê nhạc từ lúc còn cởi truồng tắm mưa nên
nghe nói nhạc sĩ MTN tui vui lắm. Chiều hôm
đó vừa tới Bạc Liêu, tui liền gọi mời ông uống
cà phê, nhưng ông hẹn sáng hôm sau vì bận đi
đón cháu. Sáng sớm hôm sau, theo địa chỉ ông
cho, tui mò đến tận nhà rồi ngồi đợi, cùng ông ra quán cà phê. Xã giao vài câu, tui nói luôn “ý đồ” của mình là
sẽ hỏi ông chút chuyện đăng nhựt trình chơi!
Ai cũng biết trước năm 1975, nhạc sĩ MTN rất nổi tiếng
với những tình khúc Tương tư 1, Tương tư 2, Tương tư 3 và Tương tư 4. Trong đó, tui "tâm đắc" nhất là Tương tư 4 với câu mở đầu
như vầy nè: “Phải chi em đừng có chồng
và anh… còn đơn côi!”. Vậy mà khi tui đề nghị ông “tiết lộ” giùm bài đó ông
đã viết trong hoàn cảnh nào, ở đâu, em đó đẹp không và tại sao lại “éo le” vậy…
thì ông trả lời xụi lơ: “Quên hết rồi!” Trời,
chuyện hay dzậy sao lại quên? -“Vừa rồi bệnh nên quên hết”.
Lỡ trớn rùi, tui đành tiếp tục “phăng” thêm: “Dzậy cho hỏi cớ sao đang viết nhạc “rên” rất hay
bỗng dưng ông anh lại chuyển qua nhạc “sến” dzậy? -“Cũng
không nhớ”. Thế vừa rồi ông anh trả lời phỏng vấn Paris by night về bài hát “Em về với người” là
khi nào?” -“Cũng hổng nhớ luôn”! Vậy bài hát tâm đắc nhất của ông anh là bài
gì?-“Bài Hồi tưởng”. Ủa?!!
Tới đây thì tui hơi ngạc nhiên bởi vì trong trí nhớ của
tui thì bài Hồi tưởng là của Dạ Ly Vũ. Tuy vậy,
ông kể rất nhiều về những kỷ niệm với các ca sĩ ngày xưa như Duy Khánh, Trang Mỹ Dung, con nhạn trắng Gò Công-Phương Dung… Và
ông còn “tiết lộ” chính mình đã viết đoạn cuối của bài Diễm xưa trong lúc đang
ngồi quán bar cùng với nhạc sĩ TCS, khi nhạc sĩ TCS để bài hát trên bàn và đi…
toilet!
Người bạn đi cùng với tui cũng là dân khoái nghe nhạc, nghe kể nhiều “giai thoại” hấp dẫn như vậy rất
thích nên nhờ tui bấm giùm nhiều kiểu hình làm kỷ niệm. Nhưng than ôi, mấy hôm sau về tới nhà
tui liền mở tủ lục tìm bản nhạc Hồi tưởng để “đối chiếu” thì… thôi rồi! Vẫn chưa tin, tui lấy dĩa hình Paris by night mở
ra xem mới biết mình đã bị… lầm: Nhạc sĩ MTN trong DVD là một cụ già tóc bạc, tuổi chừng
70. Còn nhạc sĩ MTN mà tui đã gặp thì tóc còn đen mượt và tuổi chừng năm chục!
Trách mình tốn hơn một giờ đồng hồ ghi âm, phỏng vấn, chụp
ảnh búa xua và trách ông: biết người ta nhầm sao không chịu cải chính? Buồn
tình, tui liền ngâm nga mấy câu như vầy: “Nếu biết rằng tui đã bị… lừa/Trời ui người ấy
có… buồn chưa!?” Hahaha…