Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013
Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013
Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013
*16 năm ở tù oan
Chuyện xảy ra
cách đây 34 năm, chiều 20.5.1979 người dân xã Tân
Điền, huyện Gò Công Đông, tỉnh Tiền Giang, bất ngờ phát hiện thi thể của trưởng công an xã Phan Văn Sên nằm tại một khu đất trũng. Qua khám nghiệm hiện trường và tử thi, cơ quan điều
tra xác định
nạn nhân tử vong
là do bị giết.
Ngày hôm sau, anh Trần Văn Chiến,
19 tuổi, đến công an xã trình báo Trần Văn U (là anh em cô
cậu ruột) chính là người đã đánh
chết anh Sên và đã bỏ trốn khỏi địa phương. Nghi ngờ có mối quan hệ đồng phạm giữa 2
người, Trần Văn Chiến bị công an tạm giữ để xét hỏi. Và kết quả là Trần Văn Chiến đã bị cơ quan điều tra
khởi tố bị can và bắt tạm giam vì đồng phạm về tội giết người.
Anh Chiến nhớ lại: “Trưa hôm đó tôi đang ngồi chơi ở
nhà thì Trần Văn U tới nói “tao đã giết ông Sên rồi”. Nói xong anh ta chụp lấy
cái giỏ nhà tôi bỏ bộ quần áo vô rồi vội vã ra đi, lúc đó tôi cũng chưa biết hư
thực ra sao. Ngày hôm sau, nghe bà con nói đã phát hiện xác ông Sên tôi liền
tới Công an xã Tân Điền báo lại sự việc. Nhưng không ngờ họ lấy dây điện trói
tôi lại rồi giải lên huyện, Ngay sau đó lần lượt anh em, chú bác tôi tất cả hơn
10 người đều bị gọi lên xã để lấy lời khai”.
Anh Chiến kể tiếp: “Tại công an huyện, tôi nói chỉ
nghe Trần Văn U nói vậy chớ không biết gì hết, nhưng họ không chịu. Họ đánh và
buộc tôi phải khai vì U không thể làm một mình. Ngay cả ông chú ruột và ông anh
bà con chú bác với tôi cũng bị đánh. Bị đánh đau quá chịu hết nổi nên tôi đành
phải khai đại là có tham gia giết người”…
Theo
tài liệu của cơ quan điều tra thì Trần Văn Chiến
khai nhận rằng “vì U bị ông Sên tìm bắt để lập hồ sơ
đưa đi cải tạo, do vậy U nảy sinh ý định trả thù. U yêu cầu Chiến tham gia giết
Sên, Chiến nhận lời và 2 bên có sự bàn bạc thống nhất hành động. Chiều hôm đó U
đến nhà rủ Chiến ra nghĩa trang nấp. Chờ khoảng 20 phút thì Sên trên đường công
tác về ngang, cả 2 bất ngờ xông
ra, dùng cây đánh vào đầu và người Sên, làm nạn nhân té xuống bất tỉnh. U tiếp
tục đè lên người và dùng tay bóp cổ Sên... Sau đó cả hai kéo xác nạn nhân bỏ vào
vùng đất trũng, có nhiều cỏ và U bỏ trốn”.
Dựa vào lời khai trên, cơ
quan điều tra kết luận Chiến đồng phạm với U về tội giết người, cướp tài sản và
lập hồ sơ đề nghị truy tố. Sau đó Viện KSND tỉnh Tiền Giang ra quyết định truy tố Chiến đồng phạm
về tội giết người. Nhưng tại phiên tòa sơ thẩm ngày 20.3.1980 Chiến không nhận tội, cho rằng bị ép cung. Mặc dù vậy, TAND tỉnh Tiền Giang vẫn
tuyên buộc Chiến tội đồng phạm giết người và phạt tù chung thân!
Anh Chiến nhớ lại: “Khi ra tòa tôi đã phản cung nhưng
Viện kiểm sát không chấp nhận và tòa cũng tuyên buộc như Viện kiểm sát. Không
còn biết cách nào, tôi đành theo số phận và không kháng án. Sau nhiều lần được xét giảm án, ngày 21.8.1995 tôi được trả tự do. Tính tổng cộng từ khi bị bắt
giam và chấp hành hình phạt tù chung thân đến khi được thả ra là 16 năm 3
tháng, và chính xác
là 5.929 ngày”.
Có lẽ vụ oan án đã chìm vào quên lãng nếu như Trần Văn
U không sa lưới. Hơn 2 năm sau ngày anh Chiến ra tù, ngày
24.10.1997 U bị bắt và khai chỉ một mình y giết
ông Phan
Văn Sên! Do vậy, tại bản án tái thẩm ngày 4.6.1998, TAND tối cao
đã tuyên hủy án sơ thẩm của TAND tỉnh Tiền Giang và trả hồ sơ, yêu cầu điều
tra, xét xử lại theo trình tự sơ thẩm.
Tuy
nhiên, ngày 15.10.1998 kết luận điều tra của cơ quan công an vẫn xác định Chiến và U đồng phạm giết người. Và ngày 29.2.2000, Viện KSND tỉnh Tiền Giang tiếp tục
truy tố Chiến và U về 2 tội giết người và cướp tài sản. Ngày 5.7.2001, một lần nữa TAND
tỉnh Tiền Giang đưa vụ án ra xét xử sơ thẩm và đã tuyên phạt Trần Văn U tù
chung thân. Riêng Trần Văn Chiến do “chứng cứ không vững chắc” và căn cứ vào
“niềm tin nội tâm”, tòa đã tuyên Chiến “không phải chịu trách nhiệm hình sự về
tội giết người” thay vì phải tuyên là “không phạm tội giết người”.
Thế nhưng, Viện KSND tỉnh Tiền Giang không đồng ý và đã
kháng nghị, yêu cầu TAND tối cao xét xử phúc thẩm. Vậy là ngày 12.4.2002, Tòa phúc thẩm TAND
tối cao tại TP.HCM
đã đưa vụ án ra xét xử lại và quyết định giữ nguyên hình phạt tù chung thân đối
với Trần Văn U về tội giết người, cướp tài sản, đồng thời đình chỉ xét xử phúc
thẩm đối với Trần Văn Chiến vì lý do tại phiên tòa phúc thẩm, Viện KSND tối cao
đã rút kháng nghị nên tòa không có căn cứ để xem xét đối với Chiến, cũng có
nghĩa là Trần Văn Chiến đã bị tù oan!
Sau khi được “trắng án”, anh Chiến
đã làm đơn yêu cầu các cơ quan tố tụng của Tiền Giang phải công khai xin lỗi và
bồi thường thiệt hại tinh thần và vật chất cho ông theo Nghị quyết 388. Lúc đầu, anh Chiến đòi bồi
thường hơn 800 triệu đồng, nhưng sau nhiều lần thương lượng, đến cuối năm 2004 TAND tỉnh Tiền Giang đã thỏa thuận được mức bồi thường
là 252,7 triệu đồng, đồng thời
cử người tới địa phương nơi anh Chiến cư ngụ để họp dân công khai xin lỗi và minh
oan cho đương sự.
Ngày 11.11, chúng tôi trở lại ấp Nam, xã Tân Điền,
huyện Gò Công Đông, thăm gia đình anh Trần Văn Chiến nhưng cửa nhà anh đóng im
ỉm. Hàng xóm cho biết ngày nào vợ chồng anh cũng tất bật ngoài đồng, vì vậy
phải nhờ người gọi anh về.
Anh Chiến bị bắt khi mới
19 tuổi và khi ra tù thì đã 35. Hiện nay vợ chồng anh đã có 2 con. Con trai lớn
18 tuổi, đã bỏ học đi làm thuê, đứa con gái thì đang học lớp 8. Nhà 4 miệng ăn
nhưng chỉ có 2 công rẫy, nợ luôn gối đầu, vì vậy gia đình anh phải làm thuê
mướn quần quật suốt năm.
Sau khi bị tòa kết án,
Trần Văn Chiến thụ hình ở Tiền Giang một thời gian thì bị đưa lên Trại Chí Hòa
rồi ra Trại Gia Trung, tỉnh Gia Lai. Hơn 16 năm dài đăng đẳng gia đình anh vì
quá nghèo nên không thể thăm nuôi. Nhưng cũng ở đây, vào những năm sắp ra tù,
trong quá trình đi lao động bên ngoài anh làm quen và lấy vợ ở huyện Mang Yang,
tỉnh Gia Lai. Lúc đầu, vì thân phận tù đày nên bị gia đình bên vợ phản đối,
nhưng sau đó vì “gạo đã nấu thành cơm” nên anh đưa về quê đến bây giờ.
Là con thứ tư trong gia đình nông dân có 5 người con, nhà có một mẫu
rưỡi ruộng, nhưng sau khi anh bị bắt, do hoàn cảnh khó khăn, không tiền đi thăm
nuôi nên lần lượt mẹ anh đã bán hết. Ngày về quê, không ruộng, không nhà, cuộc
sống vợ chồng anh hết sức vất vả. “Nhưng trong cái rủi có cái may. Khi sự việc
oan ức của tôi được báo chí đăng tải, một Việt kiều sống ở Mỹ đọc được, thương
cảm, gửi tiền giúp tôi cất được căn nhà và sau đó bà nhận tôi làm con nuôi cho
tới giờ”, anh Chiến chia sẻ.
Nhà
nghèo nhưng vài năm gần đây anh Chiến bị mắc bệnh tim. Mỗi tháng anh phải lên
Sài Gòn khám bệnh một lần và tốn vài triệu đồng, trong khi thu nhập của gia
đình anh hết sức bấp bênh. Căn nhà của anh nhìn bên ngoài khá khang trang,
nhưng vào bên trong lại không có cả cái ghế để khách ngồi. Anh Chiến tự nhận:
“Ở xóm này gia đình tôi nghèo nhất”. Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013
*Tầm nhìn ngắn hạn
Một người bạn từ miền Bắc vào Sài Gòn, lần đầu tiên tới miền Tây chơi, sau khi lướt qua
3 đô thị Mỹ Tho, Gò Công và Bến Tre, cô buột miệng hỏi: “Vì sao cùng là đơn vị hành chính tương đương nhau, cùng có điều kiện kinh tế xã hội và cơ chế giống nhau, nhưng Gò Công và Bến Tre lại xây dựng được đô thị sạch đẹp, khang trang, trong khi Mỹ Tho là đô thị loại 2, đang… phấn đấu
trèo lên loại 1, nhưng bộ mặt thành phố trông cứ… cũ xì như vậy?”
-À, tại vì em không biết đấy thôi. Thực ra thì mấy sếp quê anh luôn ôm ấp chủ trương
bảo tồn Mỹ Tho trở thành đô thị cổ nhất miền Tây, để cạnh tranh với Hội An đó,
vì vậy mà gần bốn chục năm qua Mỹ Tho vẫn cứ như cũ.
Nhưng xưa cũ thì cũng có cái “ưu việt” của nó chứ. Này nhé, có mấy người
bạn sống tha hương ở bên Tây, bên Mỹ, mỗi lần về thăm quê họ mừng lắm. Họ bảo
“nhờ Mỹ Tho không phát triển mà sau hàng chục năm tui về đây vẫn không sợ lạc
đường!”
Nghe giải thích vậy, một người bạn là quan chức một cơ quan cấp tỉnh không đồng ý, anh bảo
đó là tại… tầm nhìn. Hỏi “tầm nhìn” như thế nào? Anh nói: “Vì người đứng đầu 2 đô thị kia có tầm nhìn xa hơn và biết cách sử dụng sức dân. Nhờ vậy họ đã chỉnh
trang được đô thị trong điều kiện ngân sách còn eo hẹp”.
Nghe chuyện, một người bạn là đại tá công an tỏ ra rất tiếc vì cái ngã ba… cựa gà. Ông cho biết trước
đây khi xây dựng tuyến QL50 tránh TP Mỹ Tho, Bộ
GTVT đã đề xuất địa phương giải tỏa để nối thẳng tuyến đường này vào vòng xoay Trung Lương. Nếu làm như vậy thì ngã ba Trung Lương sẽ thành ngã tư Trung Lương, thậm chí mở thêm tuyến nối với đường cao tốc thì cửa ngõ vào TP Mỹ Tho sẽ hoành tráng biết bao. Nhưng chỉ vì tầm nhìn ngắn hạn, vì sợ giải tỏa thì sẽ mất… nhà hàng Trung
Lương. Do vậy mà QL50 đã được nắn
lệch đi và nối vào QL1A cách đó chừng vài trăm thước, tạo thêm một cái ngã ba khác
rất kỳ cục mà người dân gọi là “ngã ba cựa gà”!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)