*Thu nhập 15.000đ/ngày
Bà Nguyễn Thị Tiền (nhà ở đường số 12 khu tái định cư Tân Hương) kể: “Năm 2004 gia đình tôi bị giải tỏa 764m2 đất thổ cư và được bồi thường hơn 90 triệu đồng, kể cả tiền hoa màu và tiền hỗ trợ. Bồi thường với giá 99.000đ/m2 nhưng tới khu tái định cư chúng tôi phải mua nền giá 200.000đ/m2. Tổng cộng tiền nền hết 36 triệu đồng lại còn phải tốn tiền tôn nền cao thêm 6 tấc nữa mới cất nhà được. Chính quyền buộc phải cất nhà tường theo quy hoạch. Nhưng để cất được nhà tường, gia đình tôi phải bán bớt phân nửa diện tích nền để lấy tiền xây nhà. Vậy là từ nông dân chúng tôi được “lên đời” thành cư dân khu tái định cư. Tuy nhiên, từ khi cất nhà xong đến giờ tôi vợ chồng tôi luôn thấp thỏm vì còn nợ hơn 60 triệu đồng vay bên ngoài với lãi suất 5%/tháng, chưa trả nổi”.
*Đất hoang mênh mông tại KCN dịch vụ dầu khí Soài Rạp, Gò Công Đông. |
Chị Cao Thị Mười cho biết gia đình chị thuộc diện nghèo… sát đất. Trước đây vợ chồng chị chỉ có căn nhà ở đậu trên đất của cha mẹ, nên khi bị giải tỏa chỉ được bồi thường gần 7 triệu đồng. Với số tiền ít ỏi đó thì vào khu tái định cư kiếm đâu ra đủ 36 triệu đồng để mua nền nhà? Vậy là vợ chồng chị buộc phải cắt bán một nửa diện tích để lấy tiền mua nền. Có nền rồi nhưng không có tiền cất nhà nên lại phải vay ngân hàng 50 triệu đồng, đến nay đã 6 năm vẫn chưa có tiền để tô tường và lát nền. Chị Mười nói: “Nhà tôi chỉ có vỏ mà không… có ruột! Chồng tôi làm phụ hồ nhưng bữa làm bữa nghỉ. Mỗi ngày tôi mua bàng về đan nón kiếm thêm được chừng 15.000đ, trong khi tiền cho con học thêm đã tốn hết 150.000đ mỗi tháng. Khốn khổ nhất là nhiều gia đình nghèo nhưng khi xin cấp sổ hộ nghèo thì không được giải quyết vì đã có... nhà tường nên không phải hộ nghèo!”
*Nhà sập không dám sửa
Từng là Trưởng ban Thủy lợi xã, ông Trần Hữu Phước (ấp Chợ, xã Vàm Láng, huyện Gò Công Đông, Tiền Giang) cho biết: “Ngày xưa ở đây là rừng ngập mặn, bỏ hoang. Năm 1985 chính quyền vận động người dân tình nguyện tới xây dựng khu dân cư lấn biển. Mỗi hộ được cấp một lô đất rộng 20m, dài 10m và 6 tháng gạo. Phía sau là rừng ngập mặn dài ra tới biển. Một số người không chịu nổi phải bỏ đi. Riêng chúng tôi cố bám lại để phát hoang, khai thác, làm đầm nuôi tôm. Đến nay đã gần 30 năm, người dân an cư lạc nghiệp, được cấp sổ đỏ thời hạn 50 năm. Đùng một cái được lệnh giải tỏa trắng để làm KCN dịch vụ dầu khí Soài Rạp”.
*Đất hoang mênh mông tại KCN dịch vụ dầu khí Soài Rạp. |
Tương tự, ông Bùi Văn Lý cho biết gia đình ông có tổng cộng 1,4 ha, được áp giá gần 1,9 tỉ đồng nhưng ông chưa đồng ý. “Không đồng ý bởi vì cùng một địa điểm giống nhau nhưng phía đối diện nhà tôi chỉ cách con đường đất 2m thì được bồi thường 2,1 tỉ đồng/ha, còn đất của tôi tính ra chỉ hơn 1,3 tỉ đồng/ha. Họ giải thích giá khác nhau bởi vì bên này là đất nuôi trồng thủy sản còn bên kia là đất trồng cây lâu năm, nhưng thực tế “đất lâu năm” chỉ có cây ô rô và cóc kèn. Chính vì giá đền bù không hợp lý dẫn đến việc giải tỏa kéo dài mà nhiều hộ nuôi tôm, mỗi năm thu hoạch hàng trăm triệu đồng, phải bỏ đầm hoang từ nhiều năm nay. Trong khi đó thì người dân chẳng những không được cất nhà mà nhà hư, dột cũng không dám sửa, vì vậy nhiều trường hợp nhà quá cũ kỹ bị sập luôn”, ông Lý nói.
*Ngôi nhà của Vinashin xây xong rồi bỏ hoang tại KCN dịch vụ dầu khí Soài Rạp. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét